Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Lũ con gai chúng mày yếu ớt làm được gì

Tôi lớn lên với những giọt nước mắt nuốt vào trong của mẹ. Năm lần sinh nở , dù đã rất cố gắng nhưng mẹ vẫn không thể sinh cho ba một thằng cu nối dõi tông dường. Ba mẹ đã đi hết đền này , phủ nọ theo sự mách nước của Quần chúng. Có những lúc , tôi giận ba mẹ dồi dào , chỉ vì ham nam tử mà ba mẹ cứ cố mãi , cố mãi. Để rồi năm đứa con gai trở thành trò đám tiếu của người dân trong làng. Tôi sợ nhất khi có ai đó hỏi , nhà có mấy anh chị em , mấy trai , mấy gái. Người ta nhìn chị em chúng tôi bằng ánh mắt chế giễu và coi thường "nhà toàn con gai". Và dễ thường , tôi cũng nên cám ơn sự phân biệt ăn ở ấy bởi chưng nó mà chị em chúng tôi cố gắng vươn lên học hành , vượt qua cái gọi là định mệnh con gai của mình.Thuở ấu thơ , chị em tôi không bao giờ được bà nội cưng nựng. Bà chỉ thích bế các em trai con nhà chú. Còn bố tôi đẻ một lũ vịt giời nên bà giận bố , bà ghét cả mấy đứa cháu gái. Bà không bao giờ cho quà chúng tôi cả , bà bảo " con gái là con người ta , lớn lên chúng mày lấy chồng về nhà chồng hết , chả có đứa nào cúng bà". Mỗi lần bà nội sang chơi lại "mát mẻ" mẹ tôi không biết đẻ , rằng ba tôi nên đi lấy một người đàn bà biết sinh nam tử. Điều đó đã khiến tôi có ác cảm với bà dồi dào , bởi chưng bà mà mẹ tôi khóc hàng đêm. Thuở ấu thơ , không biết đã bao nhiêu lần tôi phải khóc cay đắng chỉ vì tôi là một đứa con gái . Tôi nhớ có lần , ba tôi cạy những viên gạch ở sân lên để lát loại gạch khác. Thấy ba khó nhọc , tôi ra phụ giúp thì ba gạt ra bảo "Đi ra , lũ con gai chúng mày yếu rớt làm được một cái gì. Việc này có thằng nam tử làm loáng cái là xong". Ba nói rồi bực bội bỏ đấy đi uống rượu giải sầu. Hễ cứ muộn phiền vì không có nam tử ba lại mượn rượu để quên đi. Tôi vừa giận , vừa thương ba , tôi ước mình có khả năng Hình thành nam tử cho ba được thỏa lòng. Nhưng tôi vẫn là tôi - đứa con gái còi cọc. Chiều tối , ba về ba rất ngạc nhiên vì số gạch đã được cậy hết lên. Ba không nói gì , còn bàn tay bé bỏng của tôi rướm máu. Tôi đã nghiến răng để làm , dù cho có đau đến mấy tôi bắt mình phải làm được. Tôi sẽ chứng minh cho ba thấy con gai cũng làm được việc. Tinh thần được mình là phận gái nhưng chưa bao giờ tôi chấp thuận sự lép vế. Mẹ đã dạy cho chúng tôi sự kiên cường bản lĩnh , phải cố gắng đứng lên.Tôi làm ba vui lòng bằng cách bắt chước phú cho hình thể một đứa nam tử. Tôi nện nhau , bỏ học , ngang bướng và khó bảo. Khi ba được cô chủ nhiệm thông cáo tình hình của tôi , ba đã rút cây roi mây ở góc nhà và cho tôi một trận. Ba quát lác " con gái mà nện nhau à? con gái mà nghịch như giặc à? Mày là con gái , nghe chưa?". Những lằn roi khiến tôi lỳ lợm hơn. Tôi không khóc nhưng nỗi đau trong lòng tôi rỉ máu. Ba ơi , vì sao ba lại thèm nam tử đến thế ?Mỗi lần đi ăn cỗ , ba thường nhường để mẹ đi. Trong họ có việc , ba ngại tới. Chỉ vì ba không có nam tử mà khi bàn việc , ngôn ngữ của ba không có trọng lượng. Khi ăn cỗ , ba bị xếp cùng mâm với những người thấp vai hơn hoặc những người cũng không có nam tử. Điều đó làm ba thấy nhục nhã và càng kiên tâm phải sinh được một đứa nam tử. Nhưng mẹ tôi đã kiệt sức rồi. Lần chót , những sức ép đè nặng , ba đã quyết định đi tìm người đàn bà khác. Mẹ khóc hết nước mắt , còn tôi đau đớn. Có lẽ nào , ba ruồng rẫy chị em chúng tôi chỉ vì chúng tôi là phận gái ư? Nhưng chúng tôi là con ba cơ mà? nam tử con gái với ba quan trọng đến dường vậy sao? con gái không thờ phụng chăm nom ba tuổi già được ư? Không được thờ phụng ba khi ba mất? vì sao định kiến từng lớp lại thiên lệch như thế? Tôi ra đời đã không thể tuyển trạch được giới tính cho mình. Tôi nhận ra rằng mình ngàn năm không thể nào thay thế một đứa nam tử trong lòng ba được. Và tôi tự nhủ , phải cố gắng trưởng thành để là chính mình chứ không phải bắt chước một đứa nam tử. Giờ đây , khi thời gian đã qua đi , tôi đủ lớn để biết rằng "con cái không được quyền phán xét cha mẹ". Tôi hiểu hơn cho nỗi khổ tâm của ba và không oán giận ông nữa. Ba ốm , mẹ gọi điện thông cáo cho mấy chị em. Tôi nhận vào viện chăm nom ba. Những ngày bên ba , tôi luôn ân cần từng li từng tí và không chút nhắc lại quá vãng buồn. Tôi biết , ba thấy áy náy vì những gì đã ăn ở với mẹ con tôi trước kia. Mấy người giường kế bên cứ tấm tắc khen "Ông có con gai chăm nom sướng thật đấy. Tôi đây này , ba thằng nam tử mà giờ ốm lại phải tự mình chăm mình. Nam tử - chúng nó vô tâm lắm chứ không được tinh ý như con gai" - Bà giường bên nói giọng nghèn nghẹn. Ba quay mặt vào tường thâm trầm. Khi tôi đến bên , ba nắm lấy tay tôi run run nói "Các con hãy tha thứ cho ba!".Tôi quay đi giấu nước mắt. Lời xin lỗi không thể lấp đầy nỗi đau ấu thơ nhưng tôi không bao giờ trách ba cả. Đâu đấy câu ca lại văng vẳng: Trai mà chi , gái mà chi... Lễ GiangBạn có khả năng bình xét cho bài dự thi bằng cách nhấn vào nút 'Bình chọn'.Đọc thêm để biết chi tiết về thể lệ cuộc thi tại đây lời chúc mừng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét